entry viết cho 1 ngày cũ...
Trang 1 trong tổng số 1 trang
entry viết cho 1 ngày cũ...
Mưa dài triền miên nhiều ngày...làm chương trình của nó kéo dài thêm...kéo dài thêm chút mệt mỏi... kéo dài thêm chút cô đơn...Nó cảm thấy nó đang rơi và đang đánh mất nhiều thứ...
Đánh mất nhưng lời hứa...đánh mất lòng tin...đánh mất thời gian...đánh mất chính mình...đánh mất tất cả...đánh mất...đánh mất...Nó thấy nó đang rơi...Nó thấy mọi lời nói đều như cơn gió thoảng chẳng còn chút gì lưu lại...Nó cảm thấy nó chẳng còn là gì...Chẳng gì còn coi trọng nó nữa...
Nó thấy nó đang rơi...
Ngày hôm qua là một ngày dài lê thê...mọi thứ đêu dồn cả lại một ngày vậy...
Chương trinh lại bị hoãn...và nó cảm thấy nó thật là chăng ra làm sao cả...khi mà lời nói của nó khiến cho người nó yêu quí cảm thấy có ác cảm với nó...Mọi thứ...Nó biết nó không thể bắt đấu lại từ đầu...chỉ biết cố gắng...
Ngày hôm qua mưa nhiều...nó khóc nhiều...nó khóc vì mọi thứ...
Nó khóc vì thất vọng về bản thân mình...
Nó khóc vì lời nói...
Nó khóc vì lời hứa...
Nó khóc vì cái chết của nhân viên nó...
Nó thấy nó đang rơi...và tuột khỏi tay mọi thứ...
Muốn có ai đủ bao dung...đủ sự thấu hiểu...để có thể lắng nghe mà không trách móc...để có thể chia sẻ mà không làm nó tổn thương thêm...để có thể thấu hiểu nhưng điều mà nó đang trải qua...
2h đem nó về đến nhà với cái hình hài ướt như chuột...
Ướt mưa...ướt nước mắt...ướt sự thương cảm cho người nhân viên xấu số và cho chính mình...
Ngồi bên cửa sổ...
Khói thuốc lách qua những dải nước mưa rớt trước hiên nhà...
Cái bụi cỏ trước nhà nó lung lay trong gió...và lung lay trong khói thuốc...
Nó vẫn hút thuốc và...nó vẫn ướt...vẫn rơi...
Một ngày dài...
Một ngày tận cùng của sự cô đơn...
Nó mong muốn được như mưa...mong được như gió...mong được như khói...mong được như cây cỏ...
Đánh mất nhưng lời hứa...đánh mất lòng tin...đánh mất thời gian...đánh mất chính mình...đánh mất tất cả...đánh mất...đánh mất...Nó thấy nó đang rơi...Nó thấy mọi lời nói đều như cơn gió thoảng chẳng còn chút gì lưu lại...Nó cảm thấy nó chẳng còn là gì...Chẳng gì còn coi trọng nó nữa...
Nó thấy nó đang rơi...
Ngày hôm qua là một ngày dài lê thê...mọi thứ đêu dồn cả lại một ngày vậy...
Chương trinh lại bị hoãn...và nó cảm thấy nó thật là chăng ra làm sao cả...khi mà lời nói của nó khiến cho người nó yêu quí cảm thấy có ác cảm với nó...Mọi thứ...Nó biết nó không thể bắt đấu lại từ đầu...chỉ biết cố gắng...
Ngày hôm qua mưa nhiều...nó khóc nhiều...nó khóc vì mọi thứ...
Nó khóc vì thất vọng về bản thân mình...
Nó khóc vì lời nói...
Nó khóc vì lời hứa...
Nó khóc vì cái chết của nhân viên nó...
Nó thấy nó đang rơi...và tuột khỏi tay mọi thứ...
Muốn có ai đủ bao dung...đủ sự thấu hiểu...để có thể lắng nghe mà không trách móc...để có thể chia sẻ mà không làm nó tổn thương thêm...để có thể thấu hiểu nhưng điều mà nó đang trải qua...
2h đem nó về đến nhà với cái hình hài ướt như chuột...
Ướt mưa...ướt nước mắt...ướt sự thương cảm cho người nhân viên xấu số và cho chính mình...
Ngồi bên cửa sổ...
Khói thuốc lách qua những dải nước mưa rớt trước hiên nhà...
Cái bụi cỏ trước nhà nó lung lay trong gió...và lung lay trong khói thuốc...
Nó vẫn hút thuốc và...nó vẫn ướt...vẫn rơi...
Một ngày dài...
Một ngày tận cùng của sự cô đơn...
Nó mong muốn được như mưa...mong được như gió...mong được như khói...mong được như cây cỏ...
uyenny_15- Tổng số bài gửi : 141
Join date : 13/11/2008
Age : 29
Đến từ : nơi của những thiên thần và linh hồn cùng tồn tại song song
Similar topics
» Những dòng entry về cuộc sống của tao
» Viết nên cuộc đờy..
» bài viết không tên
» Cái này viết cho những ai xem Uyên là bạn
» 1 câu chuyện chưa viết xong
» Viết nên cuộc đờy..
» bài viết không tên
» Cái này viết cho những ai xem Uyên là bạn
» 1 câu chuyện chưa viết xong
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết